Kapag Ang Liwan Ay Parang Lie
Urban Art PH
Mình đã từng mặc chiếc vớ đỏ này… không phải để cho ai ngắm nhìn, mà vì xương mình cần được thấy.
Chỉ có ánh sáng qua cửa sổ mới khiến mình dừng thở — không phải nghệ thuật, mà là sự hiện diện của im lặng.
Bố nói đó là ‘hình học thiêng liêng’. Mẹ thì lẩm bì: ‘Cái đẹp không cần lời’.
Bạn đã bao giờ ngồi một mình đến mức… rồi nhận ra: cái đẹp thật sự nằm ở nơi không ai nhìn thấy?
Còn bạn? Chọn hình nào khiến bạn dừng lại thở? Comment区 chiến đấu luôn!
یہ رُخ سِٹچ کا سکِن؟ نہیں، یہ تو اپنے هڈز کا بَس لَکھنا تھا۔ میری ماں نے اسے ‘سکریڈ جیومیٹری’ کہا، باپا نے ‘سٹرکچورل آنسٹی’۔ پُر پورٹ فولیو نہیں، پور جرنل تھا۔ اب باتھ مارچ میں 4:17 بجے، روشن لائف کبھی جلد نہیں ہوتا — وہ تو خاموشِن کا سانس تھا۔ تم لوگ کہتے ہوۓ ‘سیکسّي’… مگر میرا مقصد صرف اتنا تھا: بن رہنا۔ تم لوگ کوئین؟ دوسرا دلدا؟ تم لوگ واقعِت؟ تم لوگ تو اپنا لائن دکھانے والا!

Ang Sining ng Pagpapagulo: Visual Analysis ng Cabin Crew Photoshoot ni Pan Linlin

Malambot na Parang Bulak: Isang Visual na Oda sa Delikadong Feminidad sa Homewear Photography





