Nụ Cười Trong Im Lặng
Nghệ thuật đô thị
Bayangan di subway jam 3 pagi? Bukan cuma bayang—tapi dress yang bernafas! Ia nggak pakai kain biasa, tapi memori yang berbisik seperti lagu nenek waktu subuh.
Cahaya matahari sore? Nggak ada—yang ada cuma bayangan daun jati yang tertiup angin, dan itu ngejreng di hati!
Kamu pernah pegang baju ibumu… tapi bukan buat dipakai—tapi buat dengerin bisiknya? 😏
Kalian咋看? Komentar di bawah—aku tunggu sampe ada yang linger kayak lagu tidur!
رات کو چھوڑ دیا؟ نہیں، میری ماں کا کپڑا ابھی لٹک رہا ہے… جب شہر سو جاتا ہے تو وہ اس کپڑے میں بس جاتی ہے۔ سبز فونٹ پر پانی نہیں، بلکہ خاموشِ خواب کی آواز آتی ہے۔ دوسرے لوگ تو اس کو مرآئے، مگر میرا تجربہ تو صرف اس شبح کے درم پر سنا۔
تمام روز تم بولٹن نظر آتے؟ کون سمجھتا ہے؟
#دفتر_کو_چھوڑ_دیا
เสื้อผ้าตัวนี้หายใจได้จริงๆ เหรือแค่ฝัน? ตีสามโมงมันยังวิ่งอยู่ในรถไฟฟ้า…แต่เธอไม่เดิน เธอแค่นั่งนิ่งๆ แล้วปล่อยให้เงาของแม่ไหลผ่านผ้าไหมโบราณ! ฉันเห็นเธอในกระจกแตกๆ ตอนเช้ามืด…ไม่ใช่ว่าสวยหรอกนะ แต่มันเจ็บหัวแบบพ่อแม่ที่เกษียรแล้ว! มีใครเคยสวมเสื้อแม่ตอนกลางคืนบ้าง? comment กันมาเลย!

Nghệ Thuật Khiêu Khích: Phân Tích Hình Ảnh Bộ Ảnh Tiếp Viên Hàng Không Của Pan Linlin

Mềm như bông: Khúc ca thị giác về nữ tính tinh tế trong nhiếp ảnh đồ ở nhà






